810 157
Minh Đức. 14:42:05 23-03-2018 (GMT+7) -- Lượt xem: 1373.
Kích cỡ chữ: Giảm Tăng

Viết cho những đứa trẻ xa nhà

Viết cho những đứa trẻ xa nhàXuân ngày mai, em sẽ có một mái nhà để ngủ. Em sẽ có một bàn tay để được yêu thương, chăm sóc, vỗ về. Em sẽ được tung tăng trên con đường tới lớp. Em sẽ có… Xuân sẽ vẹn tròn với tuổi thơ em…
1.Chú bé đánh giầy lang thang những bước chân qua từng góc phố. Em thoắt ẩn, thoắt hiện trong dòng người hối hả cuối năm. Em nỉ non mời chào nhưng người ta vẫn vô tình qua lại. Có chăng, một vài người ném về em một ánh nhìn cảm thương.
Lạc vào chợ hoa xuân, em tần ngần đứng nhìn những cành đào, chậu quất. Đào thắm đỏ, quất vàng ươm gợi một sự ấm áp, đủ đầy. Nhưng lòng em lại mênh mang, xa vắng. Ngay cả cái manh áo em đang mặc, bọc lấy cơ thể nhỏ thón, gầy gò cũng không đủ làm em ấm. Đôi tay em bần bật run trong gió. Em trầm mình đứng một xó. Em mơ…

Mùa xuân về của em là ngày mai mẹ và em trai ở quê có một nhánh đào phai cắm trên ban thờ của bố. Xuân sẽ rộn ràng với cả người nơi xa…
2.Cô bé bán báo sáng nay dường như cũng chùng mình trước xấp báo còn quá nhiều ở trên tay. Em ôm chặt chồng báo vào người. Nhưng gió lạnh, mưa phùn vẫn tấp vào mặt. Ran rát. Em vẫn chênh vênh bước đi trên phố. Người ngược cố bước nhanh về nhà, kẻ xuôi cũng gắng nhanh chân tới công sở. Không mấy người dừng lại trước em.
Em tìm một góc khuất rồi ngồi xuống xoa hai lòng bàn tay vào nhau lấy hơi ấm. Em chợt nhớ tới hình ảnh cô bé bán diêm trong câu chuyện khi xưa bà kể. Lòng em man mác… Em lần giở một trang tin để đọc. Xuân đã đến mọi nơi nhưng xuân với em vẫn còn xa lắm. Em mong…
Mùa xuân về của em là hôm nay xấp báo này em sẽ bán hết. Là ngày mai, ngày kia, khi chiều về, trên tay em không còn một tờ báo nào. Để tết này, em mua tặng cho bà một chiếc khăn nhung đen có thêu kim tuyến. Đã chín mươi tuổi nhưng chưa một lần bà được chạm tay vào thứ vải mềm mịn ấy. Xuân sẽ trọn vẹn yêu thương trong giây phút tuổi già…
3.Còn em, cậu bé ăn xin chưa đầy tám tuổi. Cái tuổi ăn tuổi chơi nhưng em đã lăn lộn ngoài đời. Gương mặt em già nua, tóp teo trong cái lạnh thấu người. Em vẫn âm thầm, lầm lũi bước đi. Em cố đưa tay lên, giơ mê nón rách mong một chút bố thí tình người. Nhưng họ cứ mải du xuân mặc em với chông chênh đôi chân trần bụm lại trên đất. Mê nón bị gió đánh bạt. Chung chiêng… Lạnh lùng… Ngơ ngác. Em lại âm thầm những bước đi. Nguyện cầu…
Xuân ngày mai, em sẽ có một mái nhà để ngủ. Em sẽ có một bàn tay để được yêu thương, chăm sóc, vỗ về. Em sẽ được tung tăng trên con đường tới lớp. Em sẽ có… Xuân sẽ vẹn tròn với tuổi thơ em…
4.Và nữa là em – cô bé bán vé số gầy còm, da thâm sịt. Em cần mẫn đi bán vận may cho người nhưng bản thân mình đến bao giờ mới có niềm vui. Nụ cười trên môi em đến khi nào mới tròn vành, trong trẻo. Hỏi em: “ Xuân này em mong gì? ”. Em chao chát lòng không nói. Nhưng thẳm sâu trong tim, em đang ước…
Xuân này và cả những xuân sau, mẹ dưới quê sẽ mãi ở bên em. Căn bệnh HIV đã cướp mất của em người bố. Em không muốn mình bơ vơ một mình trên thế gian. Xuân hãy cho em một chút niềm tin, hi vọng… Dù là mong manh…
5.Viết cho các em – những đứa trẻ xa nhà phải bươn chải nơi thị thành kiếm sống. Viết cho các em -  những đứa trẻ mồ côi mong một chút yêu thương trong phút giao thời.
Tình xuân thiêng liêng, lòng người ấm áp. Ta cũng đang mơ… Một chút xuân bình yên trong những bão bùng. Cho các em một nụ cười hạnh phúc…
Chắp hai tay, ta thành tâm… Nguyện ước…                                                  

Phạm Tử Văn ( Hương Từ Bi số 16)
Chia sẻ với bạn bè qua:
Các tin đã đăng:
Thông tin tòa soạn
Liên hệ tòa soạn