Lòng ham muốn của con người
Trong lúc trò chuyện , vị khách tâm sự :
- Lúc tôi còn ở chốn nhân gian , cả đời lúc nào cũng bận rộn với công việc . Vì thế , bây giờ tôi chỉ muốn được ăn , được ngủ , được nghỉ ngơi thoải mái và rất ghét phải làm việc .
Người chủ cung điện cười nói :
- Thế à ! Như vậy , trên thế gian này còn nơi nào thích hợp hơn ở nơi này . Ở đây tôi có đầy đủ “sơn hào hải vị” , anh muốn ăn gì cũng có và cũng không ai cấm anh được ăn uống , nghỉ ngơi . Vả lại , tôi có thể bảo đảm không ai có thể ép buộc anh làm bất cứ công việc gì . Và như thế , vị khách nọ đồng ý ở lại nơi tòa cung điện .
Thời gian đầu , nguời khách này thật sự cảm thấy rất thoải mái , hết ăn rồi ngủ , ngủ thức dậy lại được dọn sẵn bàn ăn . Dần dà ngày tháng qua đi , anh ta bắt đầu cảm thấy có chút cô đơn , trống trải . Anh bèn đến tìm chủ cung điện , tỏ vẻ trách móc :
- Mỗi ngày chỉ biết ăn , ngủ riết rồi cũng chán , chẳng thấy thích thú gì nữa . Anh có thể tìm giúp tôi một công việc được không ?
Người chủ cung điện nhìn anh đáp :
- Rất tiếc ! Ở chỗ chúng tôi từ xưa tới giờ chưa từng có công việc gì để làm .
Vị khách cảm thấy vô cùng thất vọng , lê từng bước chân chậm chạp về phòng . Rồi ngày tháng dần qua , vị khách gần như hết chịu đựng cảnh nỗi "ăn không ngồi rồi" này . Anh lại đến tìm chủ nhân cung điện và đưa ra đề nghị :
- Tôi không chịu đựng nỗi nữa cảnh như thế này . Nếu như anh không giúp tôi tìm việc làm thì tôi thà chịu đọa địa ngục chứ không muốn ở lại đây nữa .
Người chủ cung điện cười khinh miệt : Vậy chứ anh cho rằng đây là chốn thiên đường chắc ? Nơi này chính là địa ngục !