Bạn có thấy mình trong cuộc đối thoại này?
Không hiểu sao tối đêm đó, nó cầm điện thoại lên và bấm số gọi về cho mẹ, Nó nhớ mẹ thực sự hay đó chỉ là vô giác vì hôm đó là ngày của mẹ.
Cuộc thoại chỉ kéo dài 3 phút 50 giây ngắn ngủi, nhiêu đó đủ để cho nó biết bao nhiêu là cảm xúc và trái tim nó đã bị bóp nát.
-Nó: Alo..
-Mẹ: Mẹ nghe đây con..
-Nó: Hôm nay ở nhà mẹ có đi làm gì không?
-Mẹ: Không, hôm nay mưa bão miết, tao không đi làm được nên nằm ở nhà đây? Mầy có chuyện gì không?
-Nó: Dạ! Không có gì đâu, Con nhớ mẹ nên gọi về nói chuyện với mẹ thôi.
-Mẹ: Ừ, nay mầy còn tiền không?
-Nó: Còn chứ, nay chưa cuối tháng mà.
-Mẹ: Ừ, hết tiền thì gọi về cho tao, chứ nay mưa bão nhiều quá tao cũng không đi làm được, làm cũng không ra tiền nữa, nằm ở nhà miết. Ba mầy ở nhà cũng không làm ra tiền, đau bệnh miết nữa. Nay nhìn ổng ghê lắm, còn xương không à.
-Nó: Vậy ạ...
-Mẹ: Nay ở trong đó mầy ăn uống sao rồi, có thiếu thốn gì không? Đủ tiền năm không tao gửi thêm?
-Nó: Dạ, con ăn uống vẫn đủ, con có tiêu xài gì đâu mà không đủ. Mẹ gửi nhiêu đó là được rồi..
-Mẹ: Còn chuyện học hành của mầy nay ra sao rồi?
-Nó: Dạ, cũng bình thường thôi mẹ à.
-Mẹ: Cố gắng học nha con, đừng có chơi bời gì cả.Chứ ở nhà khổ lắm, không còn tiền nữa đâu. Tao định bán khúc đất ở sau để cho bay ăn học chứ hết tiền rồi. Ở nhà còn con gái út nữa, nó cũng xin tiền đi học thêm, học bớt miết không biết tiền đâu cho nó nữa đây. Nhà mình ra sao mầy cũng biết rồi đấy. Khổ lắm chứ không sung sướng gì đâu. Mầy có nghe mấy đứa ở xóm mình nó nói cố gắng học để sau này lấy cái bằng khá, bằng giỏi không? Học giỏi may ra trường còn xin được việc làm.
-Nó: Con biết rồi...
-Mẹ: Chứ khi mầy ra trường, đi làm biểu tao đưa cho mầy mấy chục triệu xin việc là tao không có cho mầy đâu, tao còn lo cho mấy đứa em nữa...
-Nó: Dạ con sẽ cố gắng học mà. Mẹ yên tâm đi, hãy tin ở con.
-Mẹ: Mày nói tao không yên tâm chút nào cả, suốt ngày mầy ôm cái điện thoại với laptop mà học hành gì. Nay mầy có lên thăm em nó ăn ở học hành ra sao không?
-Nó: Sao con nói mẹ không tin chứ, con đang cố học mà. Nay con bận quá chưa đi được, nó cũng học tốt chứ không sao đâu.
-Mẹ: Ừ, anh em bay lo sao lo đấy rồi giúp đỡ nhau. Tao ở ngoài này cũng không biết được.
-Nó: Dạ, con biết rồi.
-Mẹ: Nay mầy với bạn gái sao rồi? Có giận nữa không?
-Nó: Dạ, cũng bình thường ạ.
-Mẹ: Lo mà chú tâm học hành đi, chuyện yêu đương lớn rồi tao không cấm cản gì hết. Lớn rồi mầy cũng biết, nhưng chuyện đó để ra một bên từ từ đã con, lo học hành xong ra có ngành nghề rồi chuyện đó chưa muộn đâu.
-Nó: Dạ, con biết mà. Mẹ khéo lo..
-Mẹ: Tao làm cha, làm mẹ nên nhắc nhở mầy vậy thôi. Chứ mầy lớn rồi tao cũng không muốn nhắc nhiều nữa. "Khôn nhờ, dại chịu". Ráng học đi, năm cuối rồi đấy, nay mầy khỏe không?
-Nó: Dạ, con biết rồi. Con khỏe như trâu vậy. Mẹ đau hay sao mà nói chuyện nãy giờ mẹ ho hoài thế?
-Mẹ: Tao không sao đâu, đau sơ sơ rồi khỏi thôi mà..Mầy đừng có lo gì cả.
-Nó: Mẹ đau gì thì mua thuốc về uống nha, đừng tiết kiệm tiền..
-Mẹ: Tao không sao đâu. Còn nói gì nữa không cúp máy đi không hết tiền đấy.
-Nó: Còn một chuyện nữa con muốn nói với mẹ..
-Mẹ: Mầy nói đi...
-Nó: Hôm nay ngày 20/10 con chúc mẹ luôn mạnh khỏe, sống lâu với con.."Con yêu mẹ nhiều lắm"..
(Nó ngơ ngác không hiểu động lực nào mà nó đã nói lên những lời đó nữa..)
-Mẹ: Nay mầy cũng biết chúc mẹ nữa à, nuôi mầy từ nhỏ đến giờ tao chưa nghe mầy chúc đấy. Hay hôm nay mầy ăn trúng gì rồi. Tao cũng cảm ơn. Mầy cố học tốt là tao vui rồi..
-Nó: Con lớn rồi mà..
-Mẹ: (Không nói gì)
Nó chỉ còn nghe tiếng mẹ ho, hình như mẹ đang khóc vì điều gì đó mà nó không nhận ra.
-Nó: Mẹ đâu rồi, sao mẹ không nói gì?
Mẹ đang khóc sao, mẹ vẫn giữ điện thoại và không nói gì cả, một lát sau mẹ đã tắt máy.
Nó ngồi một mình buồn lắm, không hiểu tại sao lúc đó nó lại khóc...