910 942
Minh Đức. 13:27:54 21-10-2018 (GMT+7) -- Lượt xem: 1590.
Kích cỡ chữ: Giảm Tăng

Khi con tìm ra con đường của mình

Khi con tìm ra con đường của mìnhNgày con đủ 18 tuổi và bắt đầu được chạy xe máy, mẹ mừng lắm. Khi đã chạy vững, con thành tài xế chở mẹ đi công chuyện. Thế là mẹ chấm dứt những ngày lọc cọc đạp xe từ nơi này đến nơi kia khi đặt hàng, khi giao hàng, khi thu tiền. Mẹ vui sướng và tự hào được hưởng cái thú vừa đi trên đường vừa ngắm phố ngắm phường.
Thế nhưng, chỉ một thời gian ngắn là mẹ con mình phát sinh vấn đề: con luôn chọn đi những con đường khác với ý mẹ.
Mẹ đã đi những con đường đó hàng trăm lần, thậm chí hàng ngàn lần và nghĩ mẹ đã chọn được con đường tốt nhất, ngắn nhất để đi. Lần đi đầu tiên, mẹ chỉ con con đường đó nhưng chỉ sau vài lần là con đi đường khác. Mẹ ngạc nhiên: “Sao lại đi đường này?”. Con thản nhiên trả lời: “Đường này cũng được mà mẹ. Con đã đi thử rồi, cũng tới đó thôi”. “Tại sao phải đi đường khác? Mẹ đi đường đó nhiều lần rồi, nó là đường ngắn nhất”. “Thì có sao đâu mẹ. Đường nào cũng vậy thôi”.
Với con có thể là đường nào cũng vậy thôi, nhưng với mẹ thì không. Mẹ khó chịu khi con không đi đúng con đường mẹ muốn. Mẹ khó chịu khi hôm nay la con, ngày mai con vẫn tiếp tục đi con đường con muốn. Mà mỗi ngày, mẹ con mình có đến ba, bốn điểm cần tới. Thế là có ít nhất vài lần mình cãi nhau. Mẹ bực bội vì con không chịu hiểu những gì mẹ đã chỉ cho con là tốt nhất. Con thì cứ “lì lợm”: “Đường nào cũng tới điểm cần tới mà mẹ. Con thích đi đường này”. Có đôi lúc, mẹ thấy vòng bánh xe ngập ngừng, con lưỡng lự trước con đường của mẹ, muốn quẹo sang con đường của con. Cuối cùng thì con chép miệng, hướng xe theo đường của mẹ, vừa nói nho nhỏ vừa cười đầy vẻ… hài hước: “Thôi, đi đường mẹ cho nó… yên bình”.
Hôm nay, con và mẹ lại cùng đi công chuyện, con lại vòng sang con đường của con. Bất chợt, con nói với mẹ: “Mẹ, mẹ có thích ngôi nhà có hàng rào trắng và hoa vàng kia không? Ít nhà mặt tiền nào của thành phố mình yên bình thế này. Lúc nào đi ngang đây, con cũng nhìn vào ngôi nhà đó…”. Và cứ thế, thỉnh thoảng con lại chỉ cho mẹ một điều gì đó mà con ghi nhớ, khiến con thích thú muốn đi con đường của con. Mẹ ngồi sau xe lặng im, chợt nhớ lại…
Từ khi con còn bé, mẹ luôn muốn con làm những điều mẹ muốn. Con thích học tiếng Pháp vì đã theo học từ lớp một, mẹ bắt con chuyển trường, học tiếng Anh cho “đúng với nhu cầu của xã hội”. Con mếu máo tiếc rẻ năm năm học, mẹ làm lơ, cho đó là ý thích trẻ con. Con thích căn phòng con được vẽ rồng rắn, màu sắc loạn xạ, mẹ yêu cầu con phải giữ thật sạch sẽ. Con thích ăn món này, mẹ bảo con phải thích món kia mới bổ, mới tốt… Tất cả mọi trình bày, phản bác, chứng minh của con đều bị mẹ ngắt ngang bằng một câu duy nhất: “Mẹ biết cái gì là tốt nhất cho con”.
Chia sẻ với bạn bè qua:
Các tin đã đăng:
Thông tin tòa soạn
Liên hệ tòa soạn