Có một câu chuyện về loài sói:
Ngày xưa loài sói có bộ lông màu tuyết trắng, rất xinh đẹp và hiền lành; chứ không hoang dã, hung tợn như bây giờ. Chúng sống chung với loài người, giúp người trông coi nhà cửa, ruộng vườn. Một hôm, chú sói được một cô bé trong làng tặng chiếc bong bóng màu vàng có vẽ một nụ hoa hồng màu xanh rất đẹp. Cô bé nói: “Nếu như ngươi giữ cho quả bóng này mãi tròn đẹp, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi. Hãy đợi ta nhé!!!” Thật ra, đó là một cô bé ranh mãnh, cô cùng gia đình chuyển lên thành phố ngay sau đó, nhưng cô muốn chú sói cứ phải nhớ tới mình.Thế là cô ra đi, vui sống nơi phố thị.
Tội nghiệp chú chó sói kia, suốt ngày nâng niu giữ gìn quả bóng, không màng ăn uống. Đến một đêm nửa khuya, vì quá mỏi mệt nên chú vô tình để quả bóng vuột khỏi tầm tay, bay lên cao, xa mãi… Chú sói hốt hoảng rượt theo quả bóng trên trời. Nó băng rừng lội suối, đạp lên gai góc, ngụp lặn dưới đầm lầy; lông nó bẩn thỉu vì bùn, thân mình bị gai cào xước tả tơi. Nó xa dần ngôi làng, xa dần loài người. Quả bóng mất hút trong bầu trời đầy sao sáng. Chú sói quên mất đường về, bởi quả bóng của cô gái đã bọc hết trí khôn của nó. Mãi tới bây giờ, nó vẫn còn ngóng cổ kêu gào trong những đêm trăng tròn, vì nó tưởng mặt trăng là quả bóng.Tội nghiệp chú sói đã không biết rằng: Dù có còn trong tay, quả bóng ấy rồi cũng bị xì hơi xẹp đi; và dù có thổi cho bóng bay lên được, cô bé cũng chẳng vì thế mà quay về.
Có những trò đùa vô thức, những câu nói vu vơ đôi khi làm tổn thuơng mạnh mẽ đến tự trọng con nguời… như chú sói con đáng thuơng, lòng trung thành khiến nó chịu đói rét, sự mạnh mẽ, hi sinh ko đáng có… đừng vô tình đánh mất những gì có ý nghĩa với bản thân..